A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản
Con sao nỡ dối mẹ Cường ơi!

Lời hứa chưa tròn...

Xuyên màn đêm trong mưa chúng tôi tìm về ngôi nhà nhỏ của Đại úy Nguyễn Cảnh Cường, Đại đội trưởng, Đại đội 6, Tiểu đoàn 2, Lữ đoàn Thông tin 80, một trong 13 người hy sinh trong quá trình cứu hộ tại thủy điện Rào Trăng (huyện Phong Điền, Thừa Thiên Huế) ở xóm 18, xã Nghi Liên, thành phố Vinh (Nghệ An). Từ xa, tiếng khóc xé lòng của người thân anh át cả tiếng mưa làm não lòng đồng đội và Nhân dân đến chia buồn với gia đình.

Đại úy Nguyễn Cảnh Cường (người đứng chỉ tay) luôn tận tụy, hướng dẫn bộ đội trong huấn luyện, công tác.

Trong ngôi nhà cấp 4, ánh mắt ông Nguyễn Cảnh Kim, bố của Cường - một người đàn ông đã từng kinh qua mưa bom bão đạn trong cuộc chiến tranh chống Mỹ, cứu nước vẫn không ngăn nổi hàng lệ. Gạt giọt nước mắt, ông Kim nói với mọi người rằng: “Trong ba người con nó là đứa lo cho bố mẹ nhất. Bà nhà tôi vốn đau bệnh tim, nên hôm trước khi vào Huế nó còn gọi điện dặn tôi ở nhà bố nhớ nhắc mẹ uống thuốc cho đều. Thế mà…!”

Trong câu chuyện của ông Kim với mọi người, tôi được biết thêm, học xong cấp 3 bạn bè người thân khuyên Cường thi vào Trường đại học Sư phạm Vinh cho gần nhà. Nhưng Cường bảo, trong ba anh em thì phải có người nối nghiệp bố mẹ và muốn được rèn luyện trong môi trường quân ngũ. Thế là Cường thi đậu vào Trường Sỹ quan Thông tin. Nhờ học tập và rèn luyện đạt kết quả tốt nên ra trường Cường được phân công về Quân khu. Đến gần 30 tuổi mọi người dục Cường lấy vợ, nhưng Cường bảo, tuổi còn trẻ chưa vội lo việc riêng mà cần tập trung vào hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Có mặt tai gia đình Cường, Đại úy Lê Xuân Sơn, Chính trị viên Tiểu đoàn 2, Lữ đoàn Thông tin 80 nói: “Cường là một cán bộ trẻ, năng động và luôn đảm nhận việc khó về mình. Nhất là trong các nhiệm vụ bảo đảm thông tin diễn tập, phòng chống cứu hộ, cứu nạn… Cường luôn xung phong lên đường đi trước. Tháng 11 năm 2019 vừa cưới vợ xong đang trong thời gian nghỉ phép nhưng biết thông tin đơn vị diễn tập cuối năm, chú ấy vội đến đơn vị cùng đồng đội thực hiện nhiệm vụ. Hay trước ngày đi vào Huế công tác Cường vẫn còn 2 ngày tranh thủ nhưng nghe tin đơn vị thực hiện nhiệm vụ cứu hộ cứu nạn, chú ấy vội lên đơn vị ngay”. Giọng anh Sơn như lạc đi khi nhắc về người đồng đội của mình: “Trước ngày ra đi công tác ở Huế mặc dù gần tới bữa cơm nhưng Cường và anh em trong đoàn công tác chưa kịp ăn”. Và rồi, cũng chính bữa cơm cuối cùng của cuộc đời anh cùng các đồng chí trong đoàn công tác cũng không trọn vẹn. Bởi sau khi hành quân vào đến Trạm kiểm lâm 67 thì đã 20 giờ tối. Mọi người tìm mãi mới được ít gạo và cái nồi nhỏ đem vào nấu nhưng do củi ướt cơm không thể chín và chắt ít nước mắm của lực lượng kiểm lâm để lại, các anh chia nhau ăn để lấy sức.  

Đại úy Nguyễn Cảnh Cường (người đứng giữa) cùng đồng đội đảm nhiệm mạch máu thông tin thông suốt phục vụ nhiệm vụ cứu hộ cứu nạn tại Huế vừa qua.   

Bà Đinh Thị Thu, mẹ của Cường năm nay đã gần 70 tuổi nằm gục trên tay người thân. Theo mọi người từ khi nghe tin Cường và đoàn công tác gặp nạn, rất đông bà con đến thăm hỏi, động viên gia đình nhưng tuyệt đối dấu bà. Thế nhưng, linh tính và tình cảm mẫu tử, bà Thu đã lờ mờ nhận ra tin xấu đến với người con trai của mình. Và từ hôm qua đến nay, bà liên tục phải uống thuốc trợ tim. Ánh mắt nhìn xa xăm đờ đẫn, trong vô vọng, thỉnh thoảng bà lại gào lên trong cổ họng: Cường ơi, con bảo mẹ chuẩn bị sức khỏe để bế cháu cho con. Mà con sao nỡ dối mẹ Cường ơi!.

Chị Nguyễn Thị Thu Hà, vợ của Cường, một Bác sĩ chuyên khoa nhưng do cú sốc quá lớn cũng không thể ngồi vững. Như người không hồn, mái tóc lõa xõa không buồn gối lên, bỗng dưng bật dậy thoát khỏi vòng tay người thân lao ra giữa trời mưa: Cường ơi, anh nói với em cố gắng uống thuốc, bồi bổ sức khỏe để cùng anh chăm sóc bố mẹ. Sao anh nỡ bỏ em ở lại một mình...

Được biết, vợ chồng Cường cưới nhau đến nay đã một năm nhưng vẫn chưa có tin vui. Đã bao nhiêu lần bố mẹ, người thân dục vợ chồng đi kiểm tra nhưng vì nhiệm vụ Cường đều gác lại. Và dịp mới đây, anh xin phép đơn vị đi tranh thủ mấy ngày để hai vợ chồng cùng ra Hà Nội kiểm tra. Vậy mà, số thuốc bác sỹ cắt cho hai vợ chồng đưa về chưa kịp uống mà anh đã vội ra đi...

Anh ra đi, để lại bao nỗi xót thương cho gia đình và đồng đội. Anh nằm lại Rào Trăng để mạch máu thông tin thông suốt giúp các lực lượng tiếp tục tìm kiếm người bị nạn và để cuộc sống Nhân dân được yên bình. Vậy nhưng, với bao ước mơ hoài bão của người sĩ quan trẻ, người cán bộ mẫu mực cùng lời hứa với người thân, anh đã để lại nỗi tiếc thương khôn nguôi.

                                          Bài, ảnh: NGỌC THĂNG – KỲ SƠN


Tổng số điểm của bài viết là: 4 trong 4 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Bình luận, góp ý (0)

Chưa có phản hồi

Bạn cần đăng nhập để bình luận

Xem nhiều
Liên kết Website
Tỷ giá

Quân khu - Quân chủng
Dự báo thời tiết
Thời tiết Hà Nội