A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản
Noi gương anh dũng hy sinh của cán bộ, chiến sĩ khi thực hiện nhiệm vụ cứu hộ, cứu nạn và giúp Nhân dân khắc phục hậu quả mưa lũ

Tiếp bước quân hành

Những ngày đón chào năm mới 2021, lòng tôi lại xốn xang, trào dâng sự biết ơn vô bờ với những người đã ngã xuống, hi sinh xương máu của mình cho Tổ quốc. Trong nỗi khắc khoải, thương nhớ ấy, trái tim tôi lại rung lên những cung bậc thổn thức về những người ở hậu phương khi đồng đội tôi đã anh dũng ngã xuống giữa cuộc chiến đấu trong thời bình.

Tôi đến Ban CHQS huyện Nghi Xuân, nơi làm việc mới của Thiếu tá QNCN Nguyễn Thị Hoa (chị Hoa là vợ của Trung tá, liệt sĩ Nguyễn Cao Cường, Nhân viên Văn thư bảo mật Đoàn Kinh tế - Quốc phòng (KT-QP) 337, người hy sinh trong khi làm nhiệm vụ giúp Nhân dân khắc phục hậu quả mưa lũ tháng 10/2020). Dẫu đã chuẩn bị trước về tâm lý, song tôi vẫn không khỏi xúc động khi gặp trò chuyện với chị trong không gian ngập tràn những ký ức về người anh, người đồng đội của tôi. Chị bảo, có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau vĩnh viễn mất đi 3 người thân yêu của mình chỉ trong nửa tháng không em? Câu hỏi của chị làm tôi rơi vào khoảng lặng và trái tim như thắt lại. Rồi chị tiếp tục câu chuyện mặc cho nước mắt lăn dài: “Nỗi đau mất mẹ và anh trai chưa nguôi ngoai, một ngày sau nhận tin chồng hi sinh, tôi tưởng mình không thể nào gượng dậy được nữa. Nhưng khi bình tâm lại, nhìn 2 đứa con còn non nớt, dại khờ thì tôi không thể gục ngã vì các con và cũng là vì những mong muốn dang dở của anh Cường nên tôi nối bước anh vào Quân đội. Không phải vì mình hết yêu nghề giáo viên, nhớ lắm, đam mê lắm nhưng mình muốn có thêm thời gian cho các con, muốn các con vẫn thấy bóng dáng bố qua bộ quân phục tôi mang hàng ngày. Vừa làm cha, vừa làm mẹ, nhiều khi nhớ anh quá, mình chỉ biết bật khóc một mình”.

Hai chị em Nguyễn Thị Minh Huyền và Nguyễn Minh Tiến, con liệt sĩ Cường chưa bao giờ ngơi những kí ức về bố. “Ước mơ của Huyền sau này là gì”, tôi hỏi thì Huyền lại nhường câu trả lời cho em trai của mình. Mới 12 tuổi nhưng Tiến khá chững chạc. Em bảo, ước mơ của em là được trở thành chú bộ đội như bố. Bởi em mong, ở một nơi rất xa nào đó, bố sẽ nhìn thấy sự nối tiếp và lẽ sống vì dân của bố sẽ không bao giờ dừng lại. Thấy tôi nhìn sang, Huyền vội lau nước mắt, nói từng lời: “Bố cháu vẫn luôn hiện hữu trong từng trang sách, bài giảng, bố đã cho chúng cháu lẽ sống, đó là đã làm người chiến sĩ phải biết hi sinh vì dân, vì nước”. Nghe em nói mà mắt tôi nhòa lệ.

Theo giới thiệu của Đại tá Uông Đình Tân, Đoàn trưởng Đoàn KT-QP 337, tôi đến Trường Tiểu học Hướng Hóa, Quảng Trị gặp cô giáo Châu Lệ Huyền, (là vợ Thượng úy, liệt sĩ Lê Hương Trà, Nhân viên lái xe Đoàn KT-QP 337) đang lên lớp môn giáo dục công dân. Cô giáo Huyền dành thời lượng khá lớn để nói về sự hi sinh anh dũng của 22 liệt sĩ trên mảnh đất này, trong đó có chồng cô. Với cô Huyền, tấm gương về đức hi sinh ấy đã hơn vạn lời nói. Được tuyển dụng vào công tác ở đơn vị của chồng, chị Huyền sẽ không có cơ hội đứng lớp nữa nhưng những bài học về đức hy sinh của Bộ đội Cụ Hồ mà cô giáo Huyền từng gieo vào lòng con trẻ sẽ trở thành lẽ sống để các thế hệ học sinh noi theo.

Đoàn KT - QP 337 trao quyết định tuyển dụng vào Quân đội cho chị Châu Lệ Huyền, vợ Liệt sĩ Lê Hương Trà. 
Ảnh: QUỐC KHÁNH

Trải lòng với chúng tôi, chị Huyền vẫn nhớ như in khoảnh khắc ngày nhận tin anh hi sinh. Nhưng nghị lực người mẹ khi thấy ánh mắt của con thơ đã thôi thúc chị phải kiên cường, bởi lẽ, các con là nguồn sống, là những gì quý giá nhất anh còn để lại cho chị trên đời này. Và từ đó đến nay, trên đôi vai của chị vừa gánh vai trò của người đàn ông trụ cột, vừa là người mẹ của các con. Chị phải biến những mơ ước của anh thành hiện thực, đó là nuôi dạy các con khôn lớn, nên người như lời bài thơ “Dậy thôi em” của cô giáo Ngô Minh Nguyệt, giáo viên Trường Tiểu học Cương Gián, Nghi Xuân, Hà Tĩnh viết cho những người vợ liệt sĩ: “Dậy thôi em khóc thế đủ rồi/ Mạnh mẽ lên xin em đừng gục ngã/ Đường còn dài, tương lai còn vất vả/ Để anh yên lòng canh giữ núi sông ta/ Máu của anh tô thắm ngọn cờ hồng/ Giữa đêm giông hoá mình thành bất tử/ Non sông vang mãi bài ca lịch sử/ Đất nước huy hoàng giữ mãi màu xanh…”

Thắp nén hương cho người anh, người đồng đội, tôi lặng đi. Trong nỗi đau ấy, tim tôi bừng lên niềm kiêu hãnh, bởi sự hi sinh cao cả của các anh không làm các chị, những người đồng đội mới của tôi mềm yếu mà trong khó khăn, các chị luôn mạnh mẽ tiếp bước khúc quân hành để các con mãi thấy bóng dáng người cha đã hy sinh vì hạnh phúc của Nhân dân. Dẫu có hi sinh, họ mãi mãi bất tử.

HẢI BĂNG


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Bình luận, góp ý (0)

Chưa có phản hồi

Bạn cần đăng nhập để bình luận

Xem nhiều
Liên kết Website
Tỷ giá

Quân khu - Quân chủng
Dự báo thời tiết
Thời tiết Hà Nội