A- A A+ | Tăng tương phản Giảm tương phản

Chuyện vui: Mọt sách

Hạ sĩ Nguyễn Minh là một người lính thông thái. Minh rất ham đọc sách, đến nỗi trong tiểu đội chúng tôi đặt cho cậu ta biệt danh “mọt sách”.

Ảnh minh họa.

Học xong lớp 12, Minh nhập ngũ với một tuyên ngôn xanh rờn “Tớ dứt khoát vừa rèn luyện vừa ôn văn hóa để thi vào trường sĩ quan!. Tất nhiên nghe thế chúng tôi rất vui. Là bởi chúng tôi vẫn thường nghe Minh không những đọc vanh vách những chiến thuật tấn công, phòng ngự, mà còn rất giỏi giang về các môn văn học. Những ngày thứ Bảy, Chủ nhật, cánh lính chúng tôi thường xin phép ra ngoài dạo chơi, nhưng Minh thì chui vào phòng Hồ Chí Minh cặm cụi đọc sách. Ngoài những cuốn sách sẵn có trong thư viện, Minh còn “ngâm cứu” rất chu đáo những Toán, Văn, Lý, Hóa, Ngoại ngữ, những văn chương kim cổ mà Minh mang theo gần nửa ba lô từ nhà đi. Minh rất thân tôi, mặc dù tôi hơi bị lười đọc sách. Tuy vậy những lúc gặp cuốn sách hay, Minh thường kéo tôi ra bãi cỏ bên hàng rào, cất giọng rất chi kẻ cả:

Ngồi xuống đây! Đây là cuốn “Đaghextan của tôi”. Trong một chuyến ra Thủ đô tớ phải tìm đến mấy cái quán tạp hóa ở đường Láng mới mua được đấy. Có những câu đọc mà mê mẩn cậu ạ. Ông ấy nói về chuyện trái tim, mà nói cho đúng là chuyện tình yêu. Ôi chao…!

Nói rồi, Minh cất giọng lên bổng, xuống trầm đọc: “Trái tim cũng như ngọn nến. Muốn cháy cũng phải đốt!” Rồi cậu ta bình hay và sâu sắc lắm! Rằng thì là Nhà văn Gamzatop này nói về tình yêu…Mà chẳng phải mỗi tình yêu trai gái đâu nhé. Tình yêu của trái tim nó rộng lớn lắm! “Trái tim như ngọn nến”, nghĩa là “phải đốt” nó mới cháy, có cháy trái tim mới nóng, mới nồng nàn được…!”

Nghe Minh phán, lũ chúng tôi ai cũng ngồi há hốc mồm. Và cũng chẳng hiểu sao cái đầu óc bã đậu của tôi lại “nhập môn” ngay cái triết lý Trái tim - Tình yêu “muốn cháy cũng phải đốt” ấy!

Chủ nhật ấy, Quỳnh Nga, cô bạn gái tôi quen trên “phây búc” đang học năm thứ nhất khoa Văn, Đại học Vinh đến chơi. Thấy tôi cứ đi vào, đi ra bồn chồn ra mặt, Minh “mọt sách” tủm tỉm cười. Có khách quý lại là một giai nhân chưa biết mặt, tiểu đội chộn rộn như có "đám mổ bò". Đứa sửa sang lại nội vụ, đứa lích kích pha trà, đứa bày ra bàn mấy chùm nhãn vừa hái trong doanh trại về cho nó thêm phần lịch sự. Tôi như có cái bếp đang cháy trong ruột, cứ nhìn về phía cổng doanh trại, thấy sao bữa nay đường dài hun hút quá. Bỗng tay Nam xạ thủ B41 được giao nhiệm vụ hoa tiêu thò đầu vô cửa sổ thì thào:

Mục tiêu xuất hiện. Xe Attila màu đỏ, cự ly cách phòng tiểu đội 30 mét! Tất cả chuẩn bị…chiến đấu!

Tim tôi rộn ràng đập như …kẻng báo thức. Quỳnh Nga dáng người, khuôn mặt, nụ cười đẹp như cái tên nàng vậy. Chủ, khách bắt tay rối rít. Ai cũng muốn nắm lâu lâu một chút bàn tay mềm, ấm như nắng của giai nhân. Chúng tôi vừa bóc nhãn ăn vừa chuyện trò rôm rả. Đang hớn hở vui thì đột nhiên nhìn thấy cuốn “Đaghextan của tôi” Minh vừa đọc còn để đầu giường, nàng liền nhẹ nhàng đi đến cầm lên:

Ôi trời! Các anh mua được cuốn sách này ở đâu đây? Em mê cuốn sách này lắm mà tìm mua không được. Em mượn bạn, đọc chưa xong đã lại phải trả.

Nghe thế, Minh “mọt sách” phẩy tay, gật gù: Em cũng thích cuốn sách này à?

Vâng! Đó là một cuốn sách tuyệt hay! - Quỳnh Nga thẽ thọt. Mỗi câu của nhà văn cứ như một triết lý ạ!

Thế…thế… em thử đoán xem chủ nhân của cuốn sách là ai?

Cánh lính trong tiểu đội nhìn nhau cười. Thằng tôi thì mặt đỏ như… mặt trời. Ái dà! Trò này không ổn rồi! Cổ nhân dạy, trên đời có hai thứ phải tránh là vợ bạn, con thầy. Người yêu bạn cũng như… vợ bạn chứ sao (!) Thế mà tay mọt sách này định tán tỉnh đây! Đang nghĩ thế thì thật bất ngờ, Minh chỉ vào tôi nói rất đanh thép: Chủ nhân là cậu Cường đấy!

Nghe thế, tôi và cánh lính tiểu đội đứa nào, đứa nấy mắt chữ O mồm chữ A cả. Minh “mọt sách” tiếp luôn: Em ơi, Nhà văn Razun Gamzatop là thần tượng của Cường đấy! Cậu ấy và tôi hay nói chuyện văn chương với nhau. Cường bảo thích nhất câu: “ Trái tim cũng như ngọn nến, muốn cháy cũng phải đốt!”. 

Quỳnh Nga quay sang nhìn tôi đầy trìu mến, reo lên: Ôi câu văn của tình yêu! Em cũng mê Razun Gamzatop. Với nhà văn này em cũng thích nhất cái câu  anh  thích đấy. Ôi anh!

Nghe Quỳnh Nga nói thế, lợi dụng lúc nàng nói chuyện với tôi, Minh “mọt sách” giấu vội cuốn Đaghextan vào áo, chạy ra ngoài. Chúng tôi chưa biết hắn “âm mưu” gì thì một lát sau Minh đã đi vào trao cuốn sách cho tôi. Ngờ ngợ, tôi giở trang đầu và giật thót người. Giữa trang, mấy dòng chữ hết sức nắn nót “mọt sách” vừa viết vội: “Tủ sách Trần Xuân Cường”. Tôi chưa kịp trấn tĩnh thì Minh đã kéo tôi đến gần, ghé sát miệng vào tai tôi: Tự nguyện cho nàng mượn đi, thằng Khốt!

Câu chuyện đến đây thì bắt đầu lật sang trang mới. Giữa năm sau, hai thằng tôi hết nghĩa vụ, được đơn vị cho đi ôn văn hóa thi vào Trường sĩ quan Lục quân 2. Trời xe, đất khiến thế nào, tôi và Quỳnh Nga “tự dưng” yêu nhau. Những năm tháng hai đứa học hành, sống cách xa, trong những cuộc gọi, tiếng Quỳnh Nga lúc nào cũng tha thiết: Anh ơi! Trong những ngày thương nhớ này, em càng thấm thía “Trái tim cũng như ngọn nến, muốn cháy cũng phải đốt” anh ạ! Chúng mình cùng nhau đốt cho ngọn lửa tình yêu cháy mãi mãi đến trọn đời anh nhé!

XUÂN DIỆU


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Bình luận, góp ý (0)

Chưa có phản hồi

Bạn cần đăng nhập để bình luận

Xem nhiều
Liên kết Website
Tỷ giá

Quân khu - Quân chủng
Dự báo thời tiết
Thời tiết Hà Nội