Chiến sĩ tuyến đầu và cuộc chiến "kép"
Con virus vô hình nhưng vô cùng nguy hiểm đã biến họ từ người chiến sĩ tiên phong trên tuyến đầu chống dịch trở thành bệnh nhân, phải vào khu cách ly để lại một hậu phương ngổn ngang cần bàn tay người vợ, người mẹ, người con ở phía sau lưng. Họ đang tiếp tục thực hiện một cuộc chiến đấu kép, vượt lên chính mình, vừa chiến thắng bệnh tật, vừa làm tròn nghĩa vụ công dân, để làm sao nhanh chóng trở về tiếp tục đi đầu thực hiện sứ mệnh cao cả của người thầy thuốc. Báo Quân đội nhân dân Điện tử đã ghi lại những trang nhật ký về họ từ sổ tay phóng viên và từ chính những điều họ viết trong những khắc khoải lặng thầm...
Bài 1: Khi y, bác sĩ thành bệnh nhân
Màn đêm buông xuống, đứa trẻ đang tuổi bú mẹ rúc vào ngực mẹ. Không có bầu sữa mẹ, bọn trẻ trằn trọc khó ngủ và có thể khóc thét bất cứ lúc nào khi tỉnh giấc. Ở một nơi xa, trên ngực áo của những người mẹ là những nữ y, bác sĩ đang cách ly tại Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương cơ sở 2, dòng sữa chảy ra ướt đẫm. Cùng với đó là những giọt nước mắt tuôn trào trong nỗi nhớ con da diết của các chị...
Đêm và những người mẹ trong khu cách ly
“Nhìn clip thằng bé khó ngủ vật vã tìm mẹ mà mình chỉ lặng lẽ khóc. Nhớ lắm, nhớ cảm giác ôm con vào lòng, nắn tay nắn chân, thơm trán, dụi đầu, xoa lưng....nhớ đến đau tim. Mình biết, còn nhiều người mẹ nữa giống mình ở trong Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương này. Có bạn con mới hơn 7 tháng tuổi.
Sáng nay nghe một bạn khóc òa vì nhớ con, mình cũng khóc theo. Đúng là các bà mẹ đang cho con bú dễ khóc thật! Thử thách này của ông trời sao xé lòng thế”.
Đây là những dòng nhật ký chia sẻ trên facebook của một nữ bác sĩ đang cách ly trong Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương có sở 2. Khi đọc những dòng này, tôi đã cố gắng liên lạc với chị qua facebook. Chị bảo: “Bệnh viện có nhiều người mẹ như chị lắm…”.
Những cuộc tâm sự của tôi với những người mẹ đặc biệt này diễn ra vào 21 giờ tới 23 giờ đêm khuya, khi các chị đã hoàn thành xong ca trực. Bởi, ban ngày, các chị phải làm nhiệm vụ của người thầy thuốc, khoác trên người đồ bảo hộ kín mít, không tiện nghe hay cầm điện thoại.
Mỗi ngày, trên cuốn sổ ghi chép phóng viên của tôi cũng trở thành nhật ký tốc ký câu chuyện về nỗi niềm của những chiến sĩ áo trắng trên cuộc chiến đầy hiểm nguy, thử thách với chính họ và cộng đồng. Con virus vô hình nhưng đã tạo ra những cuộc chia ly, đẩy họ từ người lính trên tuyến đầu trở thành nạn nhân của dịch bệnh và sau lưng họ là một hậu phương ngổn ngang cần lắm bàn tay người mẹ, người vợ, người con...
Với tôi, đây không phải là những cuộc phỏng vấn như cách tôi vẫn thường làm để viết một bài báo. Chỉ đơn giản, tôi muốn chia sẻ cùng các chị như những người mẹ đang nuôi con nhỏ để vơi đi nỗi nhớ con.
Tất cả những nhân vật trong bài viết này không có tên tuổi cụ thể bởi các y, bác sĩ này không muốn thể hiện mình, họ nghĩ những việc họ làm là trách nhiệm họ cần phải thực hiện, không phải "điều gì đáng nói".
Đêm nào thằng bé cũng tỉnh giấc 3, 4 lần khóc ngằn ngặt đòi mẹ. Qua máy điện thoại, chị D, một nữ điều dưỡng nói chuyện mà giọng nghẹn ngào như muốn khóc. Chị D nhà ở Đông Anh, có 2 con trai, cháu lớn 4 tuổi, cháu bé 10 tháng tuổi. Chị được cách ly tại Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương cơ sở 2 từ ngày 5-5-2021, hai con để lại cho ông bà nội trông giúp vì chồng chị là công an, đợt này anh đi công tác 10 ngày chưa về.
Chị nhớ như in buổi sáng ngày 5-5-2021, chị đang làm thì nhận được lệnh phong tỏa toàn bệnh viện, không ai được rời khỏi viện: “Em đợi tới chiều, hy vọng có sự thay đổi nào đó nhưng cổng bệnh viện đã khóa lại, khi đó, em mới cầm máy gọi về nhờ ông bà nội trông con”, chị D kể lại.
Chị D bắt đầu cuộc sống cách ly tại bệnh viện từ ngày 5-5-2021. Công việc của chị hằng ngày phân chia theo các ca trực: Sáng từ 7 giờ 30 phút đến 13 giờ 30 phút; Chiều từ 13 giờ 30 phút đến 19 giờ 30 phút; tối từ 19 giờ 30 phút đến 7 giờ 30 phút hôm sau.
Mỗi ngày, chị và các đồng nghiệp như ở trong một guồng quay hối hả. Bệnh viện đang cách ly nhưng vẫn phải tiếp tục tiếp nhận bệnh nhân Covid-19 chuyển tới và trong viện cũng có thêm những ca bệnh mới. Đặc biệt lại có nhiều bệnh nhân nặng. Có những ca trực, quá nhiều bệnh nhân phải cấp cứu một lúc, chị và các đồng nghiệp thực sự đã phải chạy chứ không bước đi như bình thường.
Vất vả như vậy nhưng chị không sợ hãi hay chán chường mà thực ra là chẳng có thời gian để nghĩ tới những cảm giác ấy. Thứ mà chị sợ nhất là khi đêm xuống, trời ập tối. Chị biết, giờ này, con trai út 11 tháng của chị bắt đầu trằn trọc tìm ti mẹ rồi ngằn ngặt khóc trên tay bà nội. “Thằng cu khó ngủ lắm, lúc trước khi chưa đi cách ly, tối nào cũng phải mất một lúc cháu mới ngủ được. Em đi cách ly đột ngột chưa kịp cai sữa nên cháu quấy lắm. Bà cứ phải bế vác trên vai hằng tiếng đồng hồ mới ngủ”…
Mỗi đêm, thằng cu thường thức dậy 3, 4 lần rúc ti mẹ rồi ngủ nhưng từ hôm vắng mẹ, đêm nào hai bà cháu cũng vật lộn với nhau. Thằng cu chỉ ngủ được 1 hoặc 2 tiếng rồi lại dậy, không có ti mẹ, nó khóc, bà phải bế vác cháu lên nhưng cũng có lúc cháu chịu, có lúc cháu không chịu, cứ khóc cả tiếng đồng hồ. Thương bà, thương cháu lắm”, kể tới đây giọng chị D lạc đi, không kìm nổi cảm xúc.
“Những ngày đầu, sữa về nhiều, em phải vắt bỏ đi nhưng bây giờ, càng ngày, sữa càng kiệt dần, chắc tới khi được về nhà sữa cũng hết luôn. Có lẽ em sẽ phải cai sữa sớm cho con”, chị D chia sẻ.
Từ điều dưỡng trở thành bệnh nhân Covid-19
Câu chuyện với nữ điều dưỡng tên D thẫm đẫm nước mắt nhớ nhung con còn câu chuyện với nữ điều dưỡng tên H. lại khiến cho tôi cảm thấy như được tiếp thêm một nguồn năng lượng mới dù nữ điều dưỡng này đang là bệnh nhân điều trị Covid-19.
H. là một nữ điều dưỡng làm việc tại Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương cơ sở cơ sở 2 có tuổi đời còn trẻ, rất xinh xắn và mới có một con gái đầu 21 tháng. Tôi đã quen H từ 6 năm trước. H cho biết, em bị nhiễm Covid-19 trong khi làm nhiệm vụ tại một đêm trực. Tuy nhiên, H. không có triệu chứng, không ho, không sốt, mà chỉ mất khứu giác. Tôi cũng cảm nhận được tình trạng sức khỏe của H. ổn qua giọng nói của em nhanh nhẹn và vui vẻ.
Có lẽ tới suốt cuộc đời, H. sẽ không bao giờ quên ngày 4-5 vừa rồi. Hôm ấy, buổi sáng, khi phát hiện trong khoa có người dương tính, ngay buổi chiều, khoa cho toàn bộ cán bộ, nhân viên và một số bệnh nhân làm xét nghiệm. H cũng được làm xét nghiệm cho kết quả âm tính.
Tới sáng 5-5, nhận được lệnh phong tỏa toàn bộ bệnh viện, H. ở lại luôn để cách ly. “Hôm đó tất cả mọi người dù đang không phải tua trực nhưng cũng phải tới bệnh viện chấp hành cách ly”, H. cho biết.
Điện thoại về nhà thông báo tin ở lại bệnh viện cách ly, đồng thời, H. cũng nói với chồng phải tự cách ly ở nhà vì chồng H. là F2. Tuy nhiên, tới ngày 9-5, xét nghiệm lần thứ 2, kết quả cho thấy, H. đã nhiễm Covid-19.
Từ ngày 9-5, H. trở thành bệnh nhân Covid-19. Cô không làm công việc của người điều dưỡng nữa mà chuyển sang khu điều trị bệnh nhân như những bệnh nhân Covid-19 khác. Còn những y, bác sĩ nào không dương tính thì vẫn tiếp tục làm việc.
“Bây giờ em là bệnh nhân nên chỉ ở trong phòng, không được ra ngoài. Em không có triệu chứng bệnh, không ho, không sốt, mà chỉ mất khứu giác Ở đây em được chăm sóc ổn lắm, mỗi bữa, thức ăn được đổi món liên tục. Em uống thuốc hằng ngày, nên cũng không có biểu hiện mệt”, H. cho hay.
Còn chồng của H., thì tự cách ly ở nhà từ ngày 5-5 nhưng tới ngày 9-5, khi H. có kết quả dương tính, chồng H. cũng được y tế địa phương đưa đi cách ly tập trung tại Tây Mỗ. Vậy là, cô con gái nhỏ 21 tháng tuổi phải nhờ ông bà ngoại trông giúp. "Điều mong muốn lớn nhất của em lúc này là sớm chiến thắng Covid-19 và khỏe mạnh trở về. Gia đình cần mình nhưng quan trọng hơn là công việc. Lúc chúng em chưa bị nhiễm, công việc đã ngập đầu, mọi người san sẻ cho nhau từng việc, từng phút từng giờ.
Nay một số người thành bệnh nhân, người ở lại thêm bộn bề vất vả. Nhưng chẳng biết bao giờ thì hết virus, cũng chưa biết những y bác sĩ bất đắc dĩ thành bệnh nhân như chúng em sau khi vượt qua thì nay mai công việc sẽ thế nào. Có được hòa nhập, tiếp tục công việc cũ nhanh chóng không....?" - H. nói trong tiếng thở dài qua điện thoại đầy nỗi lo âu. Rồi có tiếng nấc và cô cúp máy.
Còn rất nhiều các nữ y, bác sĩ tại Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương cơ sở 2 có con nhỏ như những điều dưỡng D, N, H. Các chị, những nữ thầy thuốc luôn khiêm nhường và lặng lẽ như vậy. Họ đang tột cùng khó khăn, tột cùng khổ đau, tột cùng thất vọng. Họ vẫn mải miết nghĩ về ngày chiến thắng và trở lại xen lẫn những âu lo như thế.
Đâu phải chỉ bom rơi đạn nổ mới là chiến tranh! Trong cuộc chiến của dịch bệnh Covid-19 khốc liệt này, họ đang phải sống với cuộc chiến chống nỗi đau bệnh tật trên thân thể và cả những nỗi đau về trách nhiệm với gia đình và xã hội...
(Còn nữa)
Bài và ảnh: THANH LOAN - NGỌC ANH
Bình luận, góp ý (0)
Bạn cần đăng nhập để bình luận